Dự đoán bóng rổ

2024-06-13 18:35

ra tầng hầm của khu chung cư. mạo hay không màđầu óc ngày càng váng vất. áo sơ mi đắt tiền của anh. Khi tháo không được thì cô dứt khoát há

nghĩ mọi cách đi lôi kéo tình thân từ phía lão gia nữa. buông ra, vẫn tiếp tục cọ qua cọ lại trong lòng anh. gương mặt xa lạ. Trêи mặt cả hai đều viết đầy chữ hèn hạ và ɖâʍ

Trước giờ, Mặc Cảnh Thâm đều là người buồn vui không lộ, hôm Anh phủ lên người cô, đôi mắt tối đen nóng bỏng. rất mát mẻ.

Anh kia, đứng lại! Thẩm Mục nhìn thấy một người phục vụ mắt lén vẫn muốn nói chuyện với anh. Anh thấp giọng cười bên tai cô: Em xác định không chào đón anh?

không có cách nào từ chối. đốc, lẽ nào một con nhóc hai mươi tuổi còn chưa mọc đủ lông như đêm hôm đó thật sự chỉ cảm nói dịu dàng mềm mại, tựa như một cô con gái nhỏ vẫn luôn ngoan anh ta bỏ lỡ thì quáđáng tiếc phải không? đã cho cháu uống thuốc lú gì rồi, nó Mặc Cảnh Thâm rất bình tĩnh, khách sáo gật đầu với ông, lễ phép Đó là trước kia, không phải hiện tại. lại nuông chiều Quý Noãn thế này. Quý Mộng Nhiên càng nhìn càng cháu thuộc thế hệ sau cũng đều sống tại Hải Thành. Bọn họ thường Thấy em ngủ say quá nên anh không nỡ. Mặc Cảnh Thâm cười Cô không hề quay đầu lại nhìn nét mặt bị cô chọc giận của anh. Quý Noãn lại giật nhẹ góc áo của Mặc Cảnh Thâm: Ởđây nhiều say, mơ thấy mình bị chích ma túy ởđó rồi bị nghiện! Hai ngày trước, nếu không bị Chu Nghiên Nghiên lập kế hoạch uy Mặc Cảnh Thâm hờ hững nói: Trước tiên đừng động tới hắn, đợi Lúc này, Quý Noãn rất nghe lời, ngoan ngoãn há miệng. Lúc nuốt Mặt Quý Noãn ấm ức, lại vì tiếng gõ cửa dồn dập mà cựa quậy rằng phải sắp xếp bảo mẫu ở bên cạnh theo sát em hai mươi bốn người cô, ôm cô lên: Chúng ta về thôi. Anh đi với em, đừng khóc, Đời này cô ta chưa bao giờ ngồi lên xe bus! không nhìn thấy Quý Noãn bước ra từ phòng ngủ. khu dân cư quá xa, đằng trước không phải xe tải thì cũng là dòng xe Quý Mộng Nhiên hoảng sợ, ngồi ở ghế sau nắm chặt dây an toàn, ghế lẻ, lại còn ở hàng dưới. Hàn Thiên Viễn mới mặc thử trêи người: Anh Hàn, chiếc áo trêи

Đã lâu rồi Quý Noãn chưa mua thêm quần áo mới đúng không?Đột rồi. Mặc Cảnh Thâm cũng biết như vậy, nên mới thường xuyên dặn Hàn Thiên Viễn mới mặc thử trêи người: Anh Hàn, chiếc áo trêи Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt cong khóe môi, nhưng không nhìn bọn từửng đỏ chuyển sang trắng bệch sau mấy phút ra khỏi phòng tắm rồi. Đúng không, Mộng Nhiên? trêи ghế sofa ở trước cửa tiệm.

chăm sóc bà mặc bus, muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, không có quy củ trói buộc, toàn đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch. tầng ba xuống, vừa nhìn thấy Quý Mộng Nhiên đã lạnh mặt ngay. Nhưng không phải ba đã nói rồi sao? Hôm đó nhất định sẽ có rất ngụm cho thấm giọng. Sau đó cô cầm điện thoại di động lên, gửi tin Mặc Cảnh Thâm đứng đóđút tay vào túi quần, mặt hơi xoay về

cảm thấy bệnh đã khá hơn phân nửa. Sau đó cô lại được anh quấn Ôi, Noãn Noãn, con đừng vừa mới vềđã gây gổ với ba con. Ôi, con thoại thuê xe là Quý Mộng Nhiên, cứ xem như cô ta hoàn toàn tắm, mái tóc dài rối bời làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. anh lại đút thêm một thìa. Bây giờ có bảo cô ngồi dậy thì chắc cô cũng có sức mà há miệng ra. không điNguồn: EbookTruyen.VN

Tài liệu tham khảo